Triển lãm cá nhân 'Những sân ga dọc đường' của Tăng Huy

 13:03 | Thứ tư, 01/06/2022  0
"The Stations of Life – Những sân ga dọc đường" là tên triển lãm cá nhân của nghệ sĩ Tăng Huy, diễn ra từ 5.6 đến 12.6 tại Nam Thi House, 152 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 1, TP.HCM.

Nghệ sĩ Tăng Huy từng theo học nhiều đại học (ĐH) tại TP.HCM, tốt nghiệp ĐH Kiến Trúc TP.HCM, sau đó có thời gian du học tại University of Art, Berlin, Đức. Anh từng có triển lãm tranh sơn dầu tại Pháp vào năm 2007 cùng nghệ sĩ người Đức - Claudia Borsche. Không chỉ vẽ trên nhiều chất liệu, Tăng Huy còn sáng tác gốm, điêu khắc...

Riêng với triển lãm cá nhân này, anh giới thiệu 7 tác phẩm điêu khắc đồng, 3 điêu khắc gỗ mít, 2 tranh in kẽm.

Tăng Huy bên tác phẩm điêu khắc.

Tác giả Chương Đặng, một người bạn của nghệ sĩ Tăng Huy có nhận xét về tác phẩm của anh: “Mình từng được xem một số tác phẩm tại nhà riêng của nghệ sĩ Tăng Huy. Nơi ấy như một ốc đảo lạ lẫm của thành phố; nó khiến cho Sài Gòn mãi là Sài Gòn; bất chấp ai đến ai đi, ai đang áp đảo ai, ai đang thua thiệt ai.

Những tác phẩm này đưa bạn vào thế giới thật nhất của mộng tưởng; như thể bạn thức giấc giữa giấc mộng êm đềm trên đồi cỏ dại mà phát hiện trong tay mình có một bông cúc dại còn thơm hăng hắc. Rõ ràng có một dấu chỉ kết nối, ở ngay đó”.

Một trong những tác phẩm trưng bày tại triển lãm.

Thông tin về triển lãm.

 

Dịp này, Tăng Huy cũng ra mắt cuốn sách The Stations of Life – Những sân ga dọc đường, in lại các tác phẩm của anh tại triển lãm cùng nhiều ghi chép chiêm nghiệm về cuộc đời, nghệ thuật, những điều lớn lao và nhỏ bé.

Dưới đây là bài viết của nghệ sĩ Tăng Huy về The Stations of Life – Những sân ga dọc đường:

1. Những tác phẩm chứa đựng những thông điệp và diễn dịch hoàn toàn mới mẻ và riêng biệt, với những cái nhìn đi xuyên qua cuộc đời, những ý niệm về sự sống, về sự xuất hiện, sự hiện hữu, về sự tồn tại hay không tồn tại! Nhận thức được điều đó thì mọi nguồn năng lượng đều có thể được chuyển hoá thành nguồn năng lượng tích cực! Và nhận thức được điều đó thì có thể ý thức rõ ràng hơn về bổn phận, về phận sự, về trách nhiệm, về từng hành vi và hành động trong đời sống đang diễn ra mỗi ngày, trên một cuộc hành trình dọc theo một vòng xoáy tròn vô tận!

2. Với một tác phẩm nghệ thuật, thì cho dù với những mục đích gì, chứa đựng thông điệp gì, truyền tải những nội dung hay tư tưởng gì thì cũng bắt buộc phải đáp ứng đủ đầy và khắc nghiệt nhất những thuộc tính mỹ học và những nhu cầu của việc cảm thụ thẩm mỹ! Tuỳ theo những kinh nghiệm hoặc trải nghiệm, tuỳ theo giới tính, tuỳ theo trình độ và văn hoá, tuỳ theo các chiều không gian, tuỳ theo mỗi thời đại sẽ dẫn đến những nhận thức và diễn dịch khác nhau, có thể hoàn toàn khác biệt hoặc tương đồng. Và điều này cũng hoàn toàn không liên quan gì đến sự thật hoặc chân lý, mà chỉ đơn giản là một ý niệm, một tư tưởng đang chuyển động và biến đổi, hoặc cũng có thể là đang biến đổi theo dòng thời gian...

3. Chẳng có bất cứ điều gì là cụ thể, cũng chẳng siêu thực hay trừu tượng, chẳng có bất cứ điều gì là tồn tại trong cái mênh mông vô tận của hư vô, một cõi không trống rỗng đặc quánh, chứa đựng tất cả mọi thứ!

4. Chẳng có bất kỳ điều gì con người bằng được tiếp xúc, được va chạm, được sống và ngủ cùng cái đẹp! Cái đẹp cứu rỗi cuộc đời này! Và nghệ thuật thì gột rửa và đổi thay cái thế giới này!

5. Ở nơi tận cùng của phức tạp, thật giản đơn! Bởi một khi bao dòng chảy đã được khơi thông, khi đã hội đủ những tri thức, mọi câu chuyện bỗng nhiên quá đỗi thật thà, và ngây ngô!

Bởi một khi đã hội đủ những trải nghiệm cần thiết, những tiếng động hối hả dường như tan biến, những chuyển động tất bật tự nhiên dần trôi lẫn vào các tầng không gian im ắng và lặng lẽ, và cứ như vậy, tất cả mọi giác quan, mọi xúc cảm cứ vậy âm thầm dễ chịu hít thở trong thênh thang tĩnh lặng. Một sự tĩnh lặng đủ để nhìn thấy mọi chuyển động uyển chuyển vẫn đang chuyển động và đủ để lắng nghe tất cả mọi xao động êm dịu vây quanh!

Ở nơi tận cùng đó, nơi dường như đong đầy chứa đựng tất cả mọi thứ, nơi có tiếng gió gầm gừ rin rít, có những cơn mưa vần vũ, nơi có con sông phẳng lặng với từng con nước chìm sâu cuộn chảy, nơi có tiếng chim kêu, có đám lau sậy đung đưa, có vạt nắng khô khốc, hừng hực và hăng hắc, nơi có ngày hôm qua kéo dài đến hôm nay, nơi có tình yêu và khát vọng, nơi có trọn vẹn những ngày mai...

Và ở nơi tận cùng của nơi cùng tận đó, ở một khoảng không mênh mông dừng chân vắng lặng, nơi dường như chẳng có gì cả, một nơi đặc quánh trống rỗng, một nơi hoàn toàn cô độc và tinh khiết, một nơi đẹp đẽ vô cùng!

Sự đơn giản thật giản đơn, đó chính là vẻ đẹp!

Phạm Vi

 

bài viết liên quan
để lại bình luận của bạn
có thể bạn quan tâm
Cùng chuyên mục
Xem nhiều nhất

Đọc tin nhanh

*Chỉ được phép sử dụng thông tin từ website này khi có chấp thuận bằng văn bản của Người Đô Thị.