Cái móng chân và con bò cạp

 15:40 | Thứ hai, 16/06/2014  0

Mình chẳng may bị tai nạn, liệt bố nó nửa người, hai năm trời nằm một chỗ, ăn có người đút, ị có người chùi, cực khổ vô cùng. Tập tành mãi cuối cùng đi được, chấm chấm phẩy phẩy lê lết thôi nhưng được như thế là quá mừng. Vẫn đi hai chân nhưng kỳ thực chân phải gánh vác tất cả, chân trái vận động được nhờ cơ mông cơ lưng nên rất yếu. Có lẽ cái móng chân cái chân phải quá tải, nó quặp vào, cứ càng dài càng cắm sâu vào da thịt. Có lần nó đâm sâu đến gần 1cm, mưng mủ, đau điếc tai. Đau đến nỗi đêm nào cũng chiêm bao thấy chó cắn chân. Bí quá phải nhờ bác sĩ cứa thịt cắt dùm hết nửa móng. Được vài ba tháng, móng chân dài ra lại quặp vào, đâm vào thịt, điên thế.

Tối nay ngồi ngắm cái móng chân cái chân phải nghĩ vẩn vơ. Nó sinh ra là để bảo vệ da thịt mình, bây giờ lại đâm nát da thịt mình là sao nhỉ? Mình có lỗi gì với nó đâu. Hay lần này nhổ phứt cái móng vứt đi, khoẻ?

Lần thứ ba đi “giải phẫu” cái móng chân, mình hỏi bác sĩ, nói bác nhổ phứt cái móng chân giùm tôi được không. Bác sĩ lắc đầu cười, nói không được không được, cái gì trời cho chớ có vứt đi. Mình nói trời cho cái nó hại tôi cũng không được vứt đi à? Bác sĩ nói cũng không được vứt đi, mình hỏi vì sao? Bác sĩ cười hề hề, nói anh là nhà văn không trả lời được, còn hỏi tôi. Khổ thế, biết nó đang hành mình, nhưng nó là một phần của mình, mình chẳng làm gì được nó.

Cách đây một tháng, thằng cu Líp (con trai thứ hai của mình) nghe ai nói uống rượu ngâm bò cạp thì móng chân không quặp vào, nó kiếm đâu được một con bò cạp to đùng. Chín mười giờ đêm xách con bò cạp về thả vào cái cốc thuỷ tinh, nói để ngâm rượu ba uống mau lành bệnh. Không ngờ nửa đêm con bò cạp bò ra khỏi miệng cốc. Cả nhà không ngủ, thắp đèn đốt lửa tìm mãi không ra. Lo quá, nếu không tìm được, thể nào người trong nhà cũng bị nó đớp cho một phát.

Riêng mình mấy đêm liền không ngon giấc, lo cho mình thì ít lo cho mấy đứa trẻ con thì nhiều, lo quá. Không lẽ vì một con bò cạp mà xới tung cả nhà, “tái cấu trúc” lại cả cái nhà này. Đang lơ mơ ngủ chợt giật mình choàng tỉnh, nghĩ bụng bỏ mẹ thật, lỡ nó bò lên giường, mình què quặt không đụng cựa, không bỏ chạy được, nó cho một phát thì toi đời. Chỉ nghĩ thế thôi mà hết ngủ, ngồi co ro thức trắng đêm.

Suốt tuần thấp thóp không yên. Không ngày nào cả nhà không quét dọn soi tìm, chẳng làm được việc gì. Thấy cái gì nho nhỏ đen đen xuất hiện là cuống quít cả nhà. Đêm nào cũng đỏ điện sáng trưng từ đầu hôm cho đến sáng, không ai dám đi chân trần, dày dép đi lại bát nháo trong nhà, chẳng ra làm sao. Một vài ba tuần không thấy nó, cũng không thấy có xảy ra việc gì, rồi cũng quên dần đi.

Bỗng đêm qua, nửa đêm mình vào toilet, vừa bật đèn đã thấy nó nằm cách bàn chân mình có vài cm. Mình đơ người, cứ trương mắt nhìn nó. Nó cũng trương mắt nhìn mình. Chắc nó nghĩ thằng già này ngu, đái thì đái đi, nhìn tao cái gì. Chừng vài giây sau nó đủng đỉnh bò đi.

Lúc này mình mới tỉnh linh hồn, lấy dép đập một phát chết tươi. Vào buồng khoe với vợ, nói anh đập chết bò cạp rồi. Vợ mừng húm, vùng ra khỏi giường như tên bắn, chạy vào nhà vệ sinh, rú lên một tiếng sung sướng, nói ối trời ơi may may. Mấy đứa con cũng vùng dậy, la hét cười nói vang nhà, mừng như bắt được vàng. Thằng cu Líp không nói gì nhưng chắc nó mừng lắm, nó thoát được cảm giác làm ơn mắc oán cả tháng nay.

Sáng mai thức dậy, mình thấy con bò cạp nằm giữa sàn nhà, kiến bu đầy, tự nhiên thấy thương thương. Nó ở nhà mình cả tháng, không cắn ai phát nào mình lại đi giết nó. Chỉ thế thôi mà vẩn vơ nghĩ cả ngày. Đúng là nhà văn điên điên, dở hơi chập mạch. Nó là giống bò cạp, sinh ra để cắn người. Nó không cắn mình tháng này thì tháng sau nó cắn, không cắn năm này thì năm sau nó cắn.

Cái tính thương hâm, thương điên của mình đã từng làm hại mình bao lần mà không rút kinh nghiệm được, hu hu.

Nguyễn Quang Lập

bài viết liên quan
TAGS
để lại bình luận của bạn
có thể bạn quan tâm
Cùng chuyên mục
Xem nhiều nhất

Đọc tin nhanh

*Chỉ được phép sử dụng thông tin từ website này khi có chấp thuận bằng văn bản của Người Đô Thị.