Mưu sinh và mỹ quan: một lát cắt Sài Gòn

 15:14 | Thứ ba, 08/07/2014  0

Trong nghiên cứu mang tên “Một số khảo sát thực trạng về trật tự vệ sinh môi trường” năm 2010 do PGS.TS Nguyễn Minh Hoà làm chủ nhiệm, nhóm nghiên cứu đã tiến hành khảo sát khu vực trung tâm TP.HCM, tập trung ở các trục đường lớn, các không gian công cộng, các khu phố, ô phố tại các quận 1, 2 và 10. Đối tượng khảo sát tập trung chủ yếu vào nhóm có nguy cơ gây ra việc mất mỹ quan đô thị, như những người bán hàng rong ở lòng đường vỉa hè, những người hành nghề xe ôm, xe ba gác, xích lô đạp, những lượm nhặt và người mua bán ve chai, những người vô gia cư sống bám vào đường phố. Theo đó, có khoảng 69 hoạt động mưu sinh bám mặt đường thống kê được. Nếu tính toàn thành phố thì có đến hàng vạn người (có thể nhiều hơn nữa) cá nhân, hộ gia đình sống nhờ vào vỉa hè, mặt đường. 

Kết quả khảo sát về trật tự, vệ sinh, môi trường

Nhóm những người bán hàng ở lòng đường vỉa hè:
· Khảo sát tiến hành từ tháng 3 đến tháng 6.2009 ở khu vực quận 1, 3 và một phần quận 10 cho thấy có gần 1.000 người bán hàng ở vỉa hè và lề đường;
· Họ là người nghèo từ ngoại thành và người nghèo di cư tự do;
· Hàng ngàn người mưu sinh bám vào mặt đường với 69 loại hoạt động kiếm tiền, trong đó 72% thuộc nhóm thực phẩm, nước uống và 18% thuộc các nhóm hàng tiêu dùng, gia dụng;
· 100% xả rác thải, nước thải, chiếm lòng đường, vỉa hè, tiểu tiện tuỳ tiện gây mất vệ sinh;
· Gây ách tắc giao thông, đặc biệt là ở các giao lộ.

Trên cơ sở khảo sát, nhóm nghiên cứu cho rằng cần xác định việc xây dựng trật tự và văn minh đô thị là một tiến trình lâu dài. Trong khi xây dựng các chính sách và các giải pháp, cần kiên trì, duy ý chí, không ảo tưởng mà phải xuất phát từ bối cảnh thực tế. So với các nước khác phát triển đô thị hiện đại của chúng ta đi sau với khoảng cách thời gian khá xa (các nước châu Âu tiến hành đô thị hoá vào nửa cuối thế kỷ 17, Bắc Mỹ vào đầu thế kỷ 18, Nhật Bản vào thời Minh Trị Duy Tân - 1858, các con rồng châu Á vào khoảng 1960-1970); hơn thế nữa tiến trình này lại rất chậm (sau hai lần đô thị hoá lần thứ nhất vào thời Pháp thuộc (1870-1954), lần thứ hai (1986-nay) mới chỉ đạt được 26% mức độ đô thị hoá xét về khía cạnh dân số); do vậy chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ phát triển về nhiều lĩnh vực khác nhau. Nếu chỉ xuất phát từ mong muốn chủ quan (cho dù mong muốn rất cao cả) không dựa trên thực tế thì chúng ta sẽ đưa ra các giải pháp nôn nóng chỉ có tác dụng tức thì, hoặc phản tác dụng. Mong muốn mau chóng trở thành Singapore, hay Seoul là điều rất không khả thi. Để có được văn minh đô thị và văn hoá thị dân phải xây dựng kết hợp rất nhiều các yếu tố khác nhau từ cơ sở vật chất đến thiết chế và quan trọng nhất (cũng là khó khăn nhất) là hình thành nên ý thức “tự thân” của cộng đồng và mỗi cá nhân.

Theo nhóm nghiên cứu, các giải pháp phải thực tế và hiệu quả, nhưng cố gắng không làm xáo trộn đời sống nhân dân, hạn chế việc làm mất mưu sinh của một số lượng dân cư đông đảo, nhất là người nghèo. Nghiên cứu viết: "Đây là một quan điểm của nhóm nghiên cứu đưa ra nhưng chưa nhận được đồng thuận cao từ phía các cán bộ chính quyền" và nhận định: "Nếu không cân nhắc, có thể chúng ta sẽ đẩy họ vào cảnh khốn khó hơn. Trong trường hợp này các chính sách “nhị nguyên” (hai bên cùng có lợi, hai bên cùng nhượng bộ) xem ra là có thể chấp nhận được trong giai đoạn quá độ đô thị và giai đoạn chuyển tiếp của lộ trình từ chỉnh trang nâng cấp sang hiện đại, hoàn thiện".

Nhóm nghiên cứu cho rằng nên tiến hành theo hướng: tuyền truyền thuyết phục thay đổi thói quen và hành vi tiêu cực đi trước, luật và chế tài đi sau; đưa giáo dục văn minh, văn hoá đô thị thành chiến lược lâu dài, đặc biệt dành cho thế hệ trẻ...

Đồng thời, cần tạo điều kiện về cơ sở vật chất kỹ thuật trong mức có thể để cho các qui định pháp luật có cơ sở tồn tại như xây nhà vệ sinh công cộng, bố trí thùng rác, các biển báo, đội ngũ những người làm vệ sinh cùng với các thiết bị chuyên dùng.

Nghịch lý vỉa hè và chính sách “nhị nguyên”

Không phải ngẫu nhiên mà nhóm đối tượng không đồng ý với lệnh cấm bán hàng rong nhiều nhất lại là các phó chủ tịch phường.

Anh chàng Đặng Xuân Sỹ bị tịch thu chín chiếc xe đạp là phương tiện bán cà phê dạo như một sự mặc nhiên, tới mức không có tờ biên bản nào. Anh Trịnh Xuân Tình trong khi đang bán hàng rong cũng bị đánh đập, còng tay đến ngất xỉu mà còn bị nói là chống người thi hành công vụ rồi lăn ra ngủ. Lực lượng trật tự đô thị nhân danh bảo vệ trật tự nhưng lại gây ra sự mất trật tự khác, còn hơn cả những người nghèo khổ kia, không chỉ với cảnh rượt đuổi, tịch thu, bắt bớ thường xuyên, mà còn tạo nguy cơ lạm dụng công quyền, vi phạm pháp luật.
Giữa những nghịch lý nhỏ, lớn này, kinh tế vỉa hè vẫn tồn tại vì sự mưu sinh. Chính quyền cấp trên thì vẫn hô hào, lệnh lạc dọn dẹp với thái độ có sai có sửa vì bộ mặt đường phố. Một cuộc đua không biết đến khi nào mới có hồi kết.
Không phải ngẫu nhiên mà kết quả “khảo sát thực trạng về trật tự vệ sinh môi trường” do PGS.TS Nguyễn Minh Hoà chủ biên, nhóm đối tượng không đồng ý với lệnh cấm bán hàng rong nhiều nhất lại là các phó chủ tịch phường (14,29% so với tỉ lệ chung là 5,13%). Họ chính là những người phải thực thi lệnh cấm này một cách trực tiếp nhất, gần với thực tế nhất.
Cho rằng không nên ảo tưởng, xây dựng văn minh đô thị phải là một quá trình, nhóm ông Hoà đưa ra giải pháp “nhị nguyên” trong giai đoạn quá độ đô thị và giai đoạn chuyển tiếp của lộ trình từ chỉnh trang nâng cấp sang hiện đại, hoàn thiện. Làm sao để hai bên cùng nhượng bộ vì lợi ích của chính mình?
Chuyện khu đô thị hiện đại bậc nhất nước như Phú Mỹ Hưng mà vẫn tổ chức một khu vực riêng dành cho những người bán hàng rong tại bãi giữ ô tô trung tâm thương mại Crestcent từ 15 - 19 giờ hàng ngày rất đáng suy ngẫm. Không chỉ vì không tổ chức lại mà tiếp tục truy đuổi thì những người bán hàng rong vẫn xuất hiện, mà còn vì nhu cầu tiêu dùng giá rẻ của không ít nhân viên thu nhập thấp đang làm việc tại khu vực này. Kết quả, như tự thuật của những người bán hàng rong, họ bán đến đâu dọn đến đó, còn hùn tiền lại thuê người đổ rác.
Hay như cách Đà Nẵng chọn đường Ông Ích Đường, quận Cẩm Lệ làm tuyến văn minh đô thị. Địa phương họp những người buôn bán, thông báo cho bán trên vỉa hè nhưng phải lùi vào 1,5 mét dành cho người đi bộ.
Đó là chưa kể đến những bài học kinh nghiệm từ các nước.
Trên bình diện rộng hơn, câu hỏi là tổ chức lại như thế nào? Nếu xuất phát điểm là để không làm mất mưu sinh của người nghèo, thì cần nhìn lại thực tế: vỉa hè đang của ai? Không khó thấy, rất nhiều vỉa hè đang được người không nghèo- chủ các nhà hàng, quán cà phê... công nhiên trưng dụng mà không thấy lực lượng trật tự đô thị ghé thăm.

Lê Vy

T.Duy - K.Doãn

bài viết liên quan
TAGS
để lại bình luận của bạn
có thể bạn quan tâm

Đọc tin nhanh

*Chỉ được phép sử dụng thông tin từ website này khi có chấp thuận bằng văn bản của Người Đô Thị.